Mở ra đọc: Tôi rất thích em. Em có thể đi café cùng tôi được không? Đồng ý thì chỉ cần đưa trả tôi mảnh giấy. Còn không thì em cứ vứt qua cửa sổ.
Lấy bút ra viết mấy chữ rồi đưa lại.
Tài xế mở ra đọc rồi không nói gì nữa.
Chỉ ghi thế này ở dòng bên dưới: Tôi không mở được cửa sổ. Làm ơn mở giúp tôi.
(Chuyện ở nhà chị ĐH)
Thời huy hoàng, bạn bè gặp nhau hay hỏi thăm mày có bao nhiêu trẹo ông Tơn rồi, hứng lên bấm đốt ngón tay tính cả chổi cùn rế rách xem có được nổi trẹo ông chưa.
Bạn bè nhiều gã dư sức, đa phần nhờ đất.
Giờ nhìn thấy nhau, câu đầu hỏi hết nợ chưa?
Chiều 29 lập một danh sách chủ nợ rồi alo khất nợ. Nợ năm nay tràn qua năm sau, cứ thế. Thời buổi khó khăn, gần tết gọi điện đòi nợ mà toàn trong vùng phủ chăn. Có thằng bạn nợ mấy chục tr từ năm kia, mở miệng đòi thì than vợ kiểm soát kỹ quá chưa tìm thấy khe hở để lách.
Có thằng khi tìm tới nhà, ô sin lắc đầu quầy quậy đuổi ra, bảo ông chủ đi nước ngoài chưa về. Dòm qua khe cửa vẫn thấy đôi giày nó mang hàng ngày vẫn lù lù góc nhà.
Năm nào cũng vậy, ngày 30 mới thơ thới, bao nhiêu nợ nần và ấm ức gạt ra một bên. Tắm rửa sạch sẽ, làm cơm cúng tổ tiên cha mẹ.
Duy có một thứ chẳng bao giờ hết nợ, suốt một đời đau đáu . Đó là nợ tình.
Nợ tình không trả được bao giờ
KHP 😅😭
0 nhận xét:
Đăng nhận xét